🏙️ Cảm Nhận Về Cho Tôi Một Vé Đi Tuổi Thơ

500 bài xích văn giỏi lớp 8Viết bài bác tập có tác dụng văn số 1 - Văn trường đoản cú sựViết bài xích tập làm văn số 2 – Văn từ bỏ sự kết hợp diễn tả và biểu cảmViết bài bác tập làm cho văn số 3- Văn thuyết minhNhớ rừngÔng đồQuê hươngKhi nhỏ tu húTức cảnh Pác BóNgắm trăng (Vọng nguyệt)Đi Một cuốn sách để lại trong tôi nhiều cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Vui vì mình cũng từng có một tuổi thơ đẹp như trong truyện, buồn vì mình đã đi khá xa cái tuổi có thể vui chơi hồn nhiên mà chẳng lo nghĩ gì. “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” là một tác phẩm kể về làng quê. Ở đó có những cuộc chơi của Dĩ nhiên, lời dạy bảo của Chúa như việc xin “một vé đi tuổi thơ” không dừng lại ở việc hoài niệm tuổi thơ hay phục hồi tâm hồn trong sáng và thái độ hồn nhiên của thời trẻ con. Lời mời gọi “trở lại mà nên như trẻ em” của Ngài chắc hẳn còn đi xa hơn thế Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ của Nguyễn Nhật Ánh đã cho những người đọc quan sát lại một ít kỷ niệm ấu thơ, một chút ít hồn nhiên của tuổi trẻ. Đây chính là một tấm vé giành riêng cho những ai bao gồm ước muốn quay trở lại thời non dở hơi của mình. Cho tôi xin Hôm nay, TRƯỜNG THPT TRẦN HƯNG ĐẠO san sớt tới các bạn những câu nói hay về tuổi thơ, kí ức xinh xắn, status tuổi thơ, mời các bạn theo dõi nhé. I. Tổng hợp câu nói hay muốn trở về kí ức tuổi thơ đầy ấn tượng. 1. Tuổi thơ ấu giống như một lần say Bài văn được đánh gia cao cảm nhận khổ đầu và khổ cuối bài thơ về tiểu đội xe không kính. Là một trong những nhà thơ của thế hệ trẻ trong những năm kháng chiến chống Mỹ, Phạm Tiến Duật có giọng thơ mang chất lính khỏe dạt dào. "Bài thơ về tiểu đội xe không Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ. Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ là truyện dài của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Tác phẩm là một trong những sáng tác thành công nhất của ông và nhận được Giải thưởng Văn học ASEAN của năm 2010. Nguyễn Nhật Ánh viết ở mặt sau cuốn sách Khớp với kết quả tìm kiếm: Viết đoạn văn (5-7 câu) chia sẻ một kỉ niệm của tuổi thơ em; Viết đoạn văn nêu cảm nhận của em về nhân vật Mon; Viết đoạn văn (khoảng 5-7 câu) kể lại sự việc bầy chim chìa vôi bay lên khỏi bãi sông bằng lời của một trong hai nhân vật Mon hoặc Mên Lớp 8; Tài liệu Giáo dục; Tổng hợp những kết bài về bài thơ Ông đồ (20 mẫu) – Ngữ Văn 8; Tổng hợp những kết bài về bài thơ Ông đồ (20 mẫu) – Ngữ Văn 8 H0jxC. Cảm Âm Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ LynkLee Sáo Trúc Hoàng Anh Hay NhấtCảm Âm Chuẩn Nhất Nốt Nhạc Sáo Trúc “Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ LynkLee” Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ sol sol sol mi solla sol mi sol Để trở về với giấc mơ ngày xưa mi mi sol DO, DO si mi sol Bút mực, truyện tranh mi re mi fa Những gói bỏng ngô trong ngăn bàn. sol la re sol sol sol mi Cho tôi xin về lại thời tập tô sol sol sol mi mi mi fa sol Để vẽ ông mặt trời hiền như bố mi DO si mi mi mi sol la Những chiều rong chơi mi re mi fa Say mê những món đồ hàng. la sol sol la re re Cho tôi xin về lại mái trường xưa sol sol sol mi mi solla mi sol Dù trường thật bé, nhưng ước mơ thật to mi mi sol DO si DO si mi sol Từng ngày chăm lo mi re mi fa Cô giáo vui như mẹ hiền sol la sol sol mi mi Cho con xin về với ông bà thương sol sol sol mi solla sol mi sol Những chiều nhõng nhẽo, vòi tiền nhổ tóc sâu si la si DO mi mi sol DO la Mỗi sợi trắng tinh la re sol fa Con lấy bà năm trăm đồng sol la do re re do Hãy cho tôi xin một vé không hai sol MI MI MI, sol REMI RE RE Mà dẫu hôm nay ga đông, đường dài sol la DO DO, DO DO la sol Vẫn cho tôi xin được trở về tuổi thơ sol la DO DO la la sol si DO Ngây ngô với bao mộng mơ. Re2 RE MI RE DO RE Hãy cho tôi xin một vé không hai sol MI MI MI, sol REMI RE RE Vé đi thôi không cần quay trở lại Do2RE DO DO si la si la sol Chỉ cần cho tôi được trở về ngày xưa sol la DO DO la la sol si DO Rong chơi với những ngày mưa. Re2 RE MI RE DO RE Hãy cho tôi xin hạng vé trung thôi sol MI MI MI, sol REMI RE RE Dẫu tháng năm có lớn thêm thật rồi Do2RE DO DO, RE DO si la sol Chỉ cần cho tôi được trở về tuổi thơ sol la DO DO, si la sol si DO Thì tôi sẽ xin chờ hoài. Do2 RE MI RE DO DO.. Cảm Âm Nốt Nhạc số “Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ LynkLee” Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ 5 5 5 3 56 5 3 5 Để trở về với giấc mơ ngày xưa 3 3 5 1’, 1’ 7 3 5 Bút mực, truyện tranh 3 2 3 4 Những gói bỏng ngô trong ngăn bàn. 5 6 2 5 5 5 3 Cho tôi xin về lại thời tập tô 5 5 5 3 3 3 4 5 Để vẽ ông mặt trời hiền như bố 3 1’ 7 3 3 3 5 6 Những chiều rong chơi 3 2 3 4 Say mê những món đồ hàng. 6 5 5 6 2 2 Cho tôi xin về lại mái trường xưa 5 5 5 3 3 56 3 5 Dù trường thật bé, nhưng ước mơ thật to 3 3 5 1’ 7 1’ 7 3 5 Từng ngày chăm lo 3 2 3 4 Cô giáo vui như mẹ hiền 5 6 5 5 3 3 Cho con xin về với ông bà thương 5 5 5 3 56 5 3 5 Những chiều nhõng nhẽo, vòi tiền nhổ tóc sâu 7 6 7 1’ 3 3 5 1’ 6 Mỗi sợi trắng tinh 6 2 5 4 Con lấy bà năm trăm đồng 5 6 1 2 2 1 Hãy cho tôi xin một vé không hai 5 3’ 3’ 3’, 5 2’3’ 2’ 2’ Mà dẫu hôm nay ga đông, đường dài 5 6 1’ 1’, 1’ 1’ 6 5 Vẫn cho tôi xin được trở về tuổi thơ 5 6 1’ 1’ 6 6 5 7 1’ Ngây ngô với bao mộng mơ. 2’ 2’ 3’ 2’ 1’ 2’ Hãy cho tôi xin một vé không hai 5 3’ 3’ 3’, 5 2’3’ 2’ 2’ Vé đi thôi không cần quay trở lại 1’2’ 1’ 1’ 7 6 7 6 5 Chỉ cần cho tôi được trở về ngày xưa 5 6 1’ 1’ 6 6 5 7 1’ Rong chơi với những ngày mưa. 2’ 2’ 3’ 2’ 1’ 2′ Hãy cho tôi xin hạng vé trung thôi 5 3’ 3’ 3’, 5 2’3’ 2’ 2’ Dẫu tháng năm có lớn thêm thật rồi 1’2’ 1’ 1’, 2’ 1’ 7 6 5 Chỉ cần cho tôi được trở về tuổi thơ 5 6 1’ 1’, 7 6 5 7 1’ Thì tôi sẽ xin chờ hoài. 1’ 2’ 3’ 2’ 1’ 1’… Cảm âm dạng chữ Nốt Nhạc chữ “Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ LynkLee” Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ G G G E GA G E G Để trở về với giấc mơ ngày xưa E E G C’, C’ B E G Bút mực, truyện tranh E D E F Những gói bỏng ngô trong ngăn bàn. G A D G G G E Cho tôi xin về lại thời tập tô G G G E E E F G Để vẽ ông mặt trời hiền như bố E C’ B E E E G A Những chiều rong chơi E D E F Say mê những món đồ hàng. A G G A D D Cho tôi xin về lại mái trường xưa G G G E E GA E G Dù trường thật bé, nhưng ước mơ thật to E E G C’ B C’ B E G Từng ngày chăm lo E D E F Cô giáo vui như mẹ hiền G A G G E E Cho con xin về với ông bà thương G G G E GA G E G Những chiều nhõng nhẽo, vòi tiền nhổ tóc sâu B A B C’ E E G C’ A Mỗi sợi trắng tinh A D G F Con lấy bà năm trăm đồng G A C D D C Hãy cho tôi xin một vé không hai G E’ E’ E’, G D’E’ D’ D’ Mà dẫu hôm nay ga đông, đường dài G A C’ C’, C’ C’ A G Vẫn cho tôi xin được trở về tuổi thơ G A C’ C’ A A G B C’ Ngây ngô với bao mộng mơ. D’ D’ E’ D’ C’ D’ Hãy cho tôi xin một vé không hai G E’ E’ E’, G D’E’ D’ D’ Vé đi thôi không cần quay trở lại C’D’ C’ C’ B A B A G Chỉ cần cho tôi được trở về ngày xưa G A C’ C’ A A G B C’ Rong chơi với những ngày mưa. D’ D’ E’ D’ C’ D’ Hãy cho tôi xin hạng vé trung thôi G E’ E’ E’, G D’E’ D’ D’ Dẫu tháng năm có lớn thêm thật rồi C’D’ C’ C’, D’ C’ B A G Chỉ cần cho tôi được trở về tuổi thơ G A C’ C’, B A G B C’ Thì tôi sẽ xin chờ hoài. C’ D’ E’ D’ C’ C’… Trên đây là Cảm âm Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ Kalimba . Cám ơn các bạn ủng hộ Sáo Trúc Hoàng Anh này một cách tốt nhất và hay nhất . Chúc cả nhà vui vẻ, và chơi sáo được dễ dàng nhất, nhớ like và chia sẻ giúp tớ nha hoặc đóng góp về bản cảm âm này các bạn comment xuống bên dưới nhé. Cảm Âm Chuẩn Nhất Cảm âm Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ! Cảm Âm Lời hồi đáp của tuổi thơ, liệu bạn đã sẵn sàng để đi tìm câu trả lời?Đã bao giờ bạn ước, tuổi thơ của mình sẽ quay trở lại? Hệt như cái tên, cuốn sách này sẽ là chiếc vé thông hành, đưa bạn phiêu lưu về những năm tháng tuổi nhỏ, về khoảng trời hoa mộng những hồi ta còn trẻ, và còn nhiều hơn thế nữa,...Ai trong chúng ta lớn lên mà không từng trải qua thời nhỏ dại, tuổi thơ của nhân vật tôi - thằng cu Mùi - trong cuốn sách này cũng thế. Thế giới trẻ thơ trong truyện, tự do, phong phú đến mức, những đứa trẻ suốt ngày quanh quẩn nơi phố thị cảm thấy phát thèm. Chúng tự quy ước tên gọi của những đồ vật, tin rằng trong bất kì mảnh vườn nào cũng cất giấu một kho báu khổng lồ, trách móc ba mẹ, và cũng có những giây phút oà khóc khi buộc phải chia tay với những thứ mình hằng yêu kỉ niệm dù sâu sắc đến mấy, nhưng nếu không mang một ý nghĩa nào, nó rồi cũng phai nhạt theo thời gian. Câu chuyện của thằng cu Mùi năm tám tuổi, được viết lại dưới giọng văn của ông Mùi 50 tuổi, không chỉ đơn thuần là một sự tưởng nhớ tuổi thơ, nó còn là những triết lý sống được truyền tải bằng ngôn từ dí dỏm, hài thơ bé, cuộc sống xung quanh ta không hề có sự hồ nghi, nó là những gam màu thuần khiết, trong sáng màu của những khoảnh vườn ngập nắng mà khi xưa ta hay trốn ngủ trưa ra chơi đùa cùng lũ bạn, màu của những bài kiểm tra chẳng hấp dẫn tẹo nào, màu của những cảm xúc thương, yêu, hờn, giận của tâm hồn tuổi nhỏ,... Ta sống như một đóa hoa vươn mình giữa sỏi đá, cười vì mình vui, khóc vì mình muốn, những cảm xúc ấy chưa bị che lấp bởi lớp mặt nạ mà sau này “người lớn” phải văn Nguyễn Nhật Ánh đề rằng “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai đã từng là trẻ em”. Phải chăng khi ta lớn, miền kí ức ngày nhỏ đã nằm gọn lại ở sân ga mà ta không thể quay về? Khoảng cách đó, vốn dĩ là do thời gian ngăn trở, hay là do con người đổi thay?Người viết Nguyễn Phạm Minh Châu* Bản quyền bài viết thuộc về Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ - Sách là niềm vui👉 Fanpage👉 VUI HƠN - ĐỌC NHIỀU HƠN👉 Instagram👉 Youtube👉 Quyên góp Cảm nhận sách Cho tôi xin một vé đi tuổi thơCảm nhận Sách Cho tôi xin một vé đi tuổi thơCảm nhận về tác phẩm Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ là tác phẩm gồm những câu chuyện nhỏ xoay xung quanh 4 đứa trẻ trong cùng một khu xóm là con Tủn, con Tí sún, thằng Hải còi và thằng cu Mùi. Trong đó, người kể chuyện là cu Mùi dưới hình thức kể song song của "thằng cu Mùi" lúc bé và nhận xét, đánh giá của "ông Mùi" khi đã gần 50 nhận sách “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” Nguyễn Nhật ÁnhTrong mỗi người chúng ta chắc chắn ai cũng đều có tuổi thơ! Tôi cũng vậy, hàng tỷ người trên thế giới này cũng vậy! Dù bạn có là người già hay trẻ, là người lớn tuổi hay vẫn còn thanh niên và dù chúng ta có lớn lên theo những cách khác nhau đi chăng nữa thì đa phần tuổi thơ của chúng ta đều diễn ra một cách khá giống nhau. Đôi khi bạn cảm thấy mệt mỏi với một đống công việc được giao mỗi ngày, mệt mỏi với một đống tài liệu dày cộp đang chờ được giải quyết hay đau đầu với những suy nghĩ về cuộc sống này, những lúc như thế bạn có thực sự muốn đầu óc được thảnh thơi? Bạn muốn được thoát ra khỏi thế giới phức tạp đó? Những lúc như vậy xin hãy dành thời gian để đọc cuốn sách “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Một trong những truyện dài thành công của ông - một tác phẩm nhận được Giải thưởng Văn học Asean năm phẩm gồm những truyện nhỏ xoay quanh 4 đứa trẻ tiểu học trong một khu xóm là Tủn, Tí, Sún, Hải Cò và Cu Mùi. Trong đó người kể chuyện là nhân vật tôi - tức cậu bé Cu Mùi. Những câu chuyện về tuổi thơ được kể lại và nhận xét bởi Cu Mùi gần 50 tuổi. Xin đừng vội nghĩ cuốn sách này chỉ dành cho lũ trẻ con lít nhít đang còn độ tuổi chọc phá, cuốn sách này dành cho tất cả chúng ta - những người đã từng có tuổi thơ như chính tác giả đã khẳng định sau cuốn sách “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em”. Khi đọc cuốn sách này bạn sẽ bắt gặp những hình ảnh quen thuộc của chính bản thân ở những ngày xa xưa - là những trò giả vờ ngủ say để được bám trụ vài phút quý giá trên chiếc giường trước khi dậy đi học; những lúc hối hả chạy đi truy lùng sách vở để nhét vào cặp sách trước khi đến trường và còn vô cùng nhiều chiêu trò lém lỉnh thời học trò... Sẽ có những lúc bạn thấy mình đã từng rất nghịch ngợm giống cậu bé Mùi trong truyện và những suy nghĩ của chúng ta thời thơ ấu thật giống với nhóm bạn tiểu quỷ trong tác phẩm. Chúng ta đã từng suy nghĩ rằng kho báu là những thứ có thật và chúng được chôn ở trong vườn, dưới cái cây hay trong bãi cát nào đó. Cũng giống như họ, chúng ta đã từng bực bội thốt lên những câu nói điển hình như “Người lớn thật khó hiểu và bất công”. Bạn đã từng lập một phiên tòa kể tội bố mẹ như nhóm bạn của Cu Mùi chưa? Chắc chắn trong số chúng ta đã có nhiều người làm vậy rồi. Chúng ta ngồi lại với nhau, thay phiên đóng giả bố mẹ của nhau và cùng nhau nói lên hết những suy nghĩ, những điều chúng ta thấy người lớn luôn bất công và sai phạm. Điều đó không có gì là xấu cả. Khi còn trẻ thơ, mỗi đứa trẻ đều có một phiên tòa trong lòng chúng ta lớn hơn một chút, chúng ta có những cảm xúc, những tình cảm dành cho người khác giới, đó có thể là cậu bạn cùng lớp, cô bé hàng xóm trong khu - cũng giống như tình cảm dễ thương và sự ghen tuông vô cớ của Cu Mùi dành cho bé Tủn. Để rồi khi chúng ta trưởng thành, gặp lại nhau, thú nhận với nhau những cảm xúc ngốc xít ngày xưa mới thấy sự rung động đầu đời đó trong sáng và đáng yêu biết qua 12 chương truyện ngắn ngủi trong cuốn sách “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” nhưng đã vẽ lên cả một thế gới tràn ngập kí ức của mỗi người chúng ta. Khi đọc xong cuốn sách này tôi tin rằng tất cả chúng ta đều muốn có một tấm vé trên chuyến tàu hành trình tìm về với những kí ức để được sống lại khoảng thời gian rất đỗi bình dị và ngọt ngào của tuổi thơ. Cũng sẽ có không ít người thấy mình thật khờ khạo khi còn bé, đừng xấu hổ hay cố gắng né tránh bởi vì đó chính là một phần quá khứ của mỗi chúng ta – những kí ức rất đẹp, rất trong sáng và đáng được trân trọng. Đó chính là tất cả những gì mà tác giả muốn gửi gắm thông qua cuốn sách nhận sách Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Mẫu 2Ai mà chẳng có một tuổi thơ thật đẹp đẽ.. Tuổi thơ của tôi cũng vậy, tràn ngập tiếng cười, niềm vui, tràn ngập những yêu thương, lo lắng. Ở những nơi mà tôi từng sinh sống, có biết bao nhiêu kỉ niệm, nào là những trưa nắng, không đi ngủ trưa mà trốn đi chơi, những buổi chơi ô ăn quan hay nhảy lò cò… Đó là một tuổi thơ chưa từng biết nghĩ đến sự cô đơn là gì, chưa lo lắng đến việc mình làm lụng để mưu sinh. Nhưng đến khi lớn lên, con người ta luôn bận rộn, luôn suy nghĩ nhiều thứ. Khi ta còn thơ bé, ta sẽ sẵn sàng làm những gì mình muốn, nhưng khi lớn lên, ta chỉ muốn làm những gì mà người khác mong muốn. Vì vậy, giữa trẻ con và người lớn luôn có nhiều điểm rất khác biết về tác giả Nguyễn Nhật Ánh đã lâu, nhưng đến bây giờ, tôi mới có dịp được đọc những cuốn sách của ông. Một trong những cuốn sách mà tôi vô cùng ấn tượng đó là cuốn “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”. Cuốn sách này đã được tặng giải thưởng văn học ASEAN 2010. Cuốc sách có bìa màu vàng, in hình một cậu bé, tờ bìa phía sau, tác giả đã nói rằng “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em”. Nguyễn Nhật Ánh viết quyển sách để nói về tuổi thơ của 4 nhân vật là thằng Cu Mùi, thằng Hải Cò, con Tí Sún và con Tũn gồm tất cả 12 vô cùng ấn tượng với chương 1 “Tóm lại đã hết một ngày” và chương 2 “Bố mẹ tuyệt vời”, bởi nó khiến cho tôi càng thêm biết ơn bố mẹ của mình. Với chương 1, tôi cảm nhận được tình yêu thương, lo lắng của mẹ dành cho tác giả lúc còn nhỏ. Mà mối quan tâm chủ yếu là về sức khỏe, đối với trẻ con thì chẳng hề để ý đến sức khỏe của mình cho mấy, nhưng đến khi càng lớn tuổi, mối quan tâm về sức khỏe càng tỏ ra vô cùng đúng đáng, quan trọng. Khi đọc quyển sách, rất nhiều kí ức ùa về trong đầu óc tôi. Tôi nhớ lại về những ngày mình 7, 8 tuổi, tôi chẳng nghĩ gì nhiều về mặt tình cảm. Nhưng càng lớn, chỉ số tăng trưởng về mặt tình cảm càng tăng lên. Chẳng hạn, tình cảm của mình đối với gia đình. Trong chương 2, tác giả kể về những trò chơi mà ông và các người bạn nhỏ trong xóm cùng nhau chơi. Nó mang lại rất nhiều tiếng cười với tôi, và chắc hẳn, nếu bạn đọc được chương này, bạn sẽ cảm nhận được giống như ra, tôi cũng rất thích chương “Đặt tên cho thế giới”. Cu Mùi cũng Hải Cò, con Tí Sún, con Tũn cùng nhau thay đổi những suy nghĩ của bản thân. Cả bọn cho rằng “cái cánh tay là cái miệng”, nói “đi chợ thay cho đi ngủ”, cũng như “cái cặp biến đổi thành cái giếng”… Cả bọn quyết tâm thay đổi cách gọi, đặt tên lại cho cả thế giới chỉ với mực đích làm cho thế giới trở nên mới mẻ, bớt nhàm tẻ. Những câu chuyện như vậy cũng rất mang lại tiếng cười, cho thấy được tuổi thơ của Nguyễn Nhật Ánh rất vui, đầy lý thú. Ở cuối chương 12, tác giả có viết “Để sống tốt hơn đôi khi chúng ta phải học làm trẻ con trước khi học làm người lớn..”. Đúng vậy, tuổi thơ cho ta rất nhiều kỉ niệm, khi nhỏ, ta thường ước mong được làm người lớn để tự do làm điều mình thích mà không phải xin phép ba mẹ. Đến khi lớn, ta mới biết rằng, cuộc sống của một người lớn lại còn tẻ nhạt gấp nhiều lần cuộc sống trẻ con, nó khiến ta khát khao nói lên một điều rằng “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ…”Cảm nhận sách Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Mẫu 3Văn học nghệ thuật bám rễ chặt chẽ vào đời sống hiện thực. Mỗi tác phẩm nghệ thuật thực sự có giá trị phải gửi đến độc giả một thông điệp, một lời nhắn nhủ sâu sắc trong cuộc sống, phải có sức lay động công chúng bằng trách nhiệm, tấm lòng và trái tim chân thành, nhiệt huyết của người nghệ sĩ. Cũng như Nguyễn Nhật Ánh một cái tên khá quen thuộc đối với độc giả yêu văn học. Chắc hẳn đối với mỗi chúng ta tác phẩm “Cho tôi một vé đi tuổi thơ” của tác giả đã để lại một dấu ấn sâu sắc trong tâm trí người đọc về sự hoài niệm, trở về quá khứ, trở về cái tuổi thơ tinh nghịch, hồn nhiên, trong sáng của một thời đã trôi vật trong truyện là hình ảnh bốn đứa trẻ Thằng Mùi, thằng Hải Cò, con Tủn, con Tí Súng có tuổi thơ cùng lớn lên bên nhau. Truyện được kể bằng lời của thằng Mùi dưới hình thức là “thằng cu Mùi” lúc bé và những suy ngẫm, đánh giá của “ông Mùi” khi đã gần 50 tuổi. Trước những suy nghĩ đầy bi quan của tuổi mới lớn chưa hiểu gì về ý nghĩa của cuộc sống và cách nhận xét về cuộc sống “thật buồn chán và tẻ nhạt” của những đứa trẻ khơi gợi bao điều suy nghĩ trong chúng ta. Những trò nghịch ngợm của chúng ta nó thật đáng yêu làm sao! Bên cạnh cái tuổi thơ hồn nhiên đó lại chính là những bài học quý giá về cuộc sống, những triết lí, suy ngẫm về cuộc đời. Để rồi cuối cùng tác giả đã kết thúc truyện bằng câu “Để sống tốt hơn, đôi khi chúng ta phải học làm trẻ con trước khi làm người lớn”. Điều đó cũng đủ khiến ta hiểu được những đứa trẻ ấy, đã tìm thấy được niềm vui của tuổi thật, đúng như nhà văn đã nói “Cho tôi một vé đi tuổi thơ”, cho dù là từng câu, cho đến từng trang sách, tác phẩm cũng không hề lẫn với bất cứ một quyển sách nào. Ở mặt sau của sách, tác giả có viết “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai đã từng là trẻ em”. Cuộc đời mỗi người ai mà chưa từng trải qua một thời tuổi thơ đầy ngây thơ, hồn nhiên. Nhưng có lẽ chúng ta không thể ghi nhớ, khắc tạc hoặc vẽ lên từng chi tiết của tuổi thơ như nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Đọc truyện của tác giả, em thấy được một chút hình ảnh tuổi thơ của mình ở đó. Một thời mà em luôn mơ mộng về một cuộc sống tự do, được thỏa sức vui chơi, bày trò tinh nghịch. Tác giả đã đưa chúng ta về với một thế giới tươi đẹp bằng những rung cảm chân thật, sự đồng điệu về cảm xúc, nơi mà ở đó luôn ngập tràn kí ức tuổi thơ, nơi có những tâm hồn trong sáng, hồn nhiên. Những cảm xúc ngày xưa đã thực sự sống lại khi em bắt đầu đọc những dòng đầu của tác phẩm. Em nghĩ nếu đã là tuổi thơ thì ai mà chẳng tinh nghịch, thích vui chơi và bày trò giả viết nên tác phẩm này không phải chỉ để gợi nhắc ta nhớ về tuổi thơ mà tác giả còn muốn nhắn nhủ đôi lời với người lớn “Tôi muốn người lớn thông cảm với trẻ em hơn”. Có nghịch ngợm, hồn nhiên mới là trẻ con. Nói đến đây, em chợt nhớ một triết lí về hình ảnh con đường trong truyện ngắn “Cố hương” của Lỗ Tấn “Kì thực trên mặt đất vốn làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi”. Em nghĩ câu nói này cũng giống như tuổi thơ của ta vậy, kì thực tuổi thơ ai mà không có sự buồn chán khi bị gò bó vào những khuôn khổ, phép tắc của người lớn. Nhưng niềm vui sẽ đến khi ta tự tạo niềm vui cho mình, vẽ nên một tuổi thơ đầy ước mơ, hi giọng điệu nhẹ nhàng, trong vắt, cách nói hồn nhiên, mang đậm chất trẻ thơ. Câu chuyện sử dụng những từ ngữ bình dị, gần gũi, chân thật gắn liền với suy nghĩ và tính cách nhân vật là trẻ em khiến người đọc nghĩ rằng đây là quyển nhật kí của một đứa trẻ. Vậy mà thật ra đó lại là lời văn của một nhà văn trưởng thành. Chắc hẳn nhà văn cũng là người từng trải nên ông mới viết nên những tháng năm tuổi thơ sâu sắc như vậy. Em cũng muốn xin một vé đi tuổi thơ – một chuyến đi vài ngày về quá với mỗi người, tuổi thơ chỉ một lần trải qua và ta cũng không thể thay đổi được quá khứ. Vì vậy, ta hãy sống, sống thật vui cho tuổi thơ để sau này mỗi khi nhớ lại, ta sẽ mỉm cười trân trọng cuộc sống. Nếu ai muốn nếm trải một lần nữa mùi vị của tuổi thơ, hãy nhanh chóng xin một vé đi tuổi thơ về cùng với Nguyễn Nhật Ánh.

cảm nhận về cho tôi một vé đi tuổi thơ