🪐 Hành Trình Sủng Phu
Hành trình sủng phu Chương 114: Bên nhau không rời, không bỏ (hoàn chính văn) "Thê Chủ" Vỡ nước ối, Tạ Sơ Thần đau tới mức rơi đầy mồ hôi lạnh, gần như không nói được lời nào, chỉ có thể không ngừng lẩm bẩm gọi Thê Chủ, giống như cứ gọi như thế thì sẽ giảm bớt được sự đau đớn của mình.
1. Những việc làm chăm sóc khách hàng HOT. 2. Mô tả công việc của Nhân viên chăm sóc khách hàng . 3. Yêu cầu trình độ và kỹ năng với Nhân viên chăm sóc khách hàng . 4. Con đường thăng tiến của nghề chăm sóc khách hàng. Công việc của nhân viên chăm sóc khách hàng.
như một lối trình bày cập nhật hóa về đoàn sủng I-nhã là đặc nét của chúng ta. Mang những sắc thái văn hóa khác nhau, chúng tôi cảm thấy thật thích hợp nếu coi văn kiện này như một tài liệu làm việc để làm cho . phong phú và đ: ược phong phú nhờ những chương trình
Hành trình "thất sủng" của các thương hiệu phương Tây ở Trung Quốc. An Huy - người tiêu dùng Trung Quốc ngày càng hành động như một phần trong chương trình nghị sự chính trị của Bắc Kinh, và đây thực sự là một dấu hiệu đáng lo ngại cho các thương hiệu toàn cầu
Đọc miễn phí bộ truyện Thiên Đạo Đồ Thư Quán Chương 513: Hai nữ tử tranh đấu (1) và cập nhật các chương tiếp theo của bộ truyện Thiên Đạo Đồ Thư Quán tại truyenonline123.com
Xin cám ơn những ân nhân, thân nhân, những tấm lòng quảng đại, các ban ngành giáo xứ Phú Lương, đã làm cho cuộc lễ hôm nay thêm phần long trọng. Chúc mừng Ban Caritas giáo phận Phú Cường, Ban Điều hành Caritas Bình Long với những bước khởi đầu thật tốt đẹp.
Chương 11: Kế hoạch du lịch. Chương 12: Anh trai mặt than. Chương 13: Du lịch biển. Chương 14: Nam Nhi. Chương 15: Kế hoạch thay đổi hình ảnh. Chương 16: Người đàn ông có tâm hồn thiếu nữ. Chương 17: Ngày ghi hình đầu tiên. Chương 18: Hẹn gặp. Chương 19: Đêm chung kết.
Hành Trình Theo Thầy Bắt Ma. Hành Trình Theo Thầy Bắt Ma là câu chuyện ma hay được sưu tầm trên mạng. Hôm nay, qua giọng đọc Quàng A Tũn mời quý vị các bạn cùng lắng nghe truyện ma Hành Trình Theo Thầy Bắt Ma. --DONATE cho Quàng A Tũn có kinh phí duy trì và ra thêm nhiều audio nữa
Tuổi Sửu. Xem tử vi của 12 con giáp, vận trình người tuổi Sửu sau đêm nay (29/7) có rất nhiều khởi sắc.Các bạn luôn gặp may mắn cả trong công việc và tình cảm. Trong phương diện công việc quý bạn hoàn thành tốt công việc được giao, được cấp trên đánh giá cao và mang lại nhiều cơ hội cho việc thăng tiến
TXG44C. Trung Hậu sinh ngày 17/11/1983 Trung Hậu được khán giả biết đến và yêu mến khi là một ca sĩ hát rất thành công những ca khúc mang âm hưởng dân ca hiện nay tại Việt Nam. Với chất giọng trầm ấm, ngọt... Xem toàn bộ Trung Hậu sinh ngày 17/11/1983 Trung Hậu được khán giả biết đến và yêu mến khi là một ca sĩ hát rất thành công những ca khúc mang âm hưởng dân ca hiện nay tại Việt Nam. Với chất giọng trầm ấm, ngọt ngào Trung Hậu thể hiện rất thành công những ca khúc dân ca, cô chính là con gái của vùng đất tiền giang, sông nước nên trong tiếng hát của cô mang đậm chất nam bộ. Hát xúc cảm thể loại ca khúc mang âm hưởng dân ca hiện nay, Trung Hậu là một giọng ca đáng chú ý trong các ca sĩ trẻ với chất giọng trầm ấm, trung hậu thể hiện rất thành cong những ca khúc dân ca. cô chính là con gái của vùng đất tiền giang, sông nước nên trong tiếng hát của cô. đậm chất nam bộ. Các album đã phát hành Bài Ca Đất Phương Nam 2007 Nếu Là Cơn Gió 2011 Căn Nhà Màu Tím 2015 Kẻ Yêu Thầm 2016 Điệu Buồn Đêm Trăng 2016 Rút gọn
Giới thiệu sách Giới thiệu truyện ngôn tình trọng sinh hay sauKiếp trước, Tiêu Vãn vì tin nhầm người khiến Tiêu gia bị vu oan là tạo phản. Nhà cửa thì bị tịch thu, người toàn gia thì bị trảm. Nàng hận, không cam Nhưng đến lúc trước khi chết nàng lại thấy bất đắc dĩ. Trước mặt nàng là Tạ Sơ thấy hắn thật ngốc. Gả cho nàng, bị nàng lợi dụng, nhưng vẫn không tiếc tất cả muốn cứu nàng. Vì cứ hắn nàng quyết định không nhận hắn làm phu. Đến khi chết nàng cũng cảm thấy nếu có kiếp sau nàng sẽ không phụ hắn mở mắt ra lần nữa, lại trở về ngày đại hôn của nàng. Người phu lang bị nàng gây khó dễ đang ảo não đi vào bằng cửa sau...Sống lại một đời, Tiêu Vãn quyết định Đời này nhất định phải khiến cho tra nam tiện nữ trả giá những gì mà chúng gây ra. Đồng thời nàng phải thay đổi tất cả, chấn chỉnh lại Tiêu gia. Những kẻ ăn ở hai lòng nàng sẽ không tha. Kiếp này nàng sẽ báo vệ Tiêu là nàng lại kinh ngạc phát hiện, phu lang của mình lại ngon miệng như vậy, trung khuyển ôn nhu như vậy, nhu nhược dễ bị ức hiếp như vậy. Nàng tùng nghĩ “rốt cuộc trước kia mình bị cái gì che mắt, báu vật như vậy lại không biết quý trọng”! Kiếp này nàng sẽ không để điều đó xảy ra. Phu lang của nàng kẻ nào đụng vào thì nàng sẽ không tha cho kẻ đó. Phu của nàng chỉ có nàng mới được bắt nạt chỉ có nàng mới được cưng chiều hắn.
Giờ phút này, trái tim Tiêu Vãn rất đau, đau khiến nàng gần như không thể thở nổi, giống như có thứ gì đó đang không ngừng cắn xé trên da thịt của nàng, máu chảy đầm ràng bây giờ đang hè, tiết trời oi bức, nàng lại cảm giác toàn thân rét run, cả người không nhịn được khẽ run, đáy lòng dâng trào căm phẫn muốn mắng thật to nhưng lời ra khỏi miệng lại biến thành tiếng nức nở đầy thống khổ."Người tới, áp giải Tiêu Vãn diễu phố thị chúng! Giờ Ngọ một khắc đưa lên pháp trường!" Sau khi đắc ý nói ra toàn bộ chân tướng trước mặt Tiêu Vãn, Sở Mộ Thanh ra lệnh một tiếng, hai tên quan sai tiến lên quập hai tay Tiêu Vãn đang thống khổ không muốn sống ra sau lưng, trói chặt thừng nặng chịch khảm vào sâu trong da thịt non mềm chưa từng chịu qua gió sương, đau đớn đến tê tâm liệt phế, Tiêu Vãn vặn vẹo hai tay nóng hầm hập, ngẩng đầu lên, hung tợn mắng "Quý Thư Mặc, ngươi cho rằng Sở Mộ Thanh thích ngươi sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một đôi giày rách bị bản tiểu thư xài chán chê, ngươi cho rằng nàng đối xử thật lòng với ngươi sao? Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên vọng chỉ đang lợi dụng ngươi thôi! Ngươi sẽ hối hận, ta cam đoan sẽ có một ngày, ngươi sẽ hối hận vì những việc hôm nay ngươi đã làm!""Sở Mộ Thanh, ngươi là tiểu nhân âm hiểm, lúc trước mắt bổn thiếu thư bị mù mới thật lòng xem ngươi làn bằng hữu tốt, thật tâm đối ngày nào đó, nhất định các ngươi sẽ bị báo ứng!" Tiêu Vãn còn chưa mắng xong, đã bị người ta nhét miếng giẻ lau vừa bẩn vừa thối vào miệng, thô bạo lôi mắt hung ác của nàng trước khi rời đi đâm sâu vào lòng người khiến Quý Thư Mặc có chút chột dạ, hắn bất an nắm chặt tay Sở Mộ Thanh, tìm kiếm cảm giác an Vãn kéo xích sắt nặng nề, bị mười tên quan sai giải đi trên đường cái kinh gia bị phán tịch thu gia sản chém cả nhà, Tiêu Vãn thân là khâm phạm của triều đình, được Tam Hoàng Nữ cầu tình, không những không biết cảm kích còn tức giận lăng nhục Thái Nữ đương triều, nên bị hoàng đế ra lệnh xích lại, để hai chân trần dạo phố chịu đủ đau đớn xác thịt hòng răn ngang qua một góc đường, đối mặt với đủ loại ánh mắt của bách tính, khinh thường có, căm hận có, cõi lòng nát tan của Tiêu Vãn đã chết suốt một canh giờ, chỗ cổ chân bị xích của Tiêu Vãn loang lổ vết chân Tiêu Vãn cũng như trái tim nàng vốn trắng noãn đã sớm bị đất đai nóng bỏng dưới chân cháy đen một mảng lớn, trông thật ghê cắn môi thật chặt, cố giữ không để cho mình khóc thành tiếng, cố gắng giữ lại chút kiêu ngạo cuối khổ như vậy, Tiêu Vãn lại không rên một tiếng, khiến đám quan sai đang áp giải nàng cảm thấy giật mình, nhịn không được lâu lâu lại len lén đưa mắt nhìn nàng, cứ thế trên suốt cả quãng đường đi. Người đời đều biết, Đại tiểu thư Tiêu gia được nuông chiều từ bé, văn ngu võ dốt, ăn chơi trác táng, nếu là trước kia gặp trường hợp này đã la hét rầm trời mới đúng ra, đau đớn trên chân Tiêu Vãn không bằng một góc cảm giác nghẹt thở trong lòng nàng lúc Ngọ một khắc, sau khi dạo xong một vòng đường phố, khắp người Tiêu Vãn toàn trứng thối và rau cải hư, bị đám quan sai áp lên pháp pháp trường, tất cả người Tiêu gia quỳ rạp xuống đất, ai nấy run bấn bật vì lạnh, vừa thấy Tiêu Vãn bị hành hạ khắp người toàn là máu, cả người nhơ nhớp bẩn thỉu, không tự chủ được ai nấy mặt đều xám như tro tàn, khóc không ra gia, chấm hết thật rồi!Tiêu Vãn nhìn lướt qua, quả thực không thấy thứ muội Tiêu Khinh Như và phụ thân nàng Khinh Như và Tiêu Vãn luôn luôn bất hòa, phải nói là Tiêu Vãn tâm cao khí ngạo luôn chướng mắt người thứ muội Vãn bây giờ mới ý thức được, vì sao lúc trước nàng không bị giam với người Tiêu phủ, mà chỉ một mình nàng phải ở chung với những phạm nhân vậy không chỉ khiến nàng chịu đủ khi dễ và tra tấn, quan trọng hơn sẽ càng dễ định tội danh cho Tiêu cho nữ hoàng càng tin tưởng Tiêu gia thông địch phản quốc, hợp sức với đại hoàng nữ mưu triều soán vị, nhất định phải có người Tiêu gia đứng ra làm chứng, Tiêu Khinh Như lập tức trở thành ứng cử viên tốt nhất, bởi vì nàng ta là thứ nữ của Tiêu Ngọc nữ thân sinh đại nghĩa diệt thân, tố cáo tội lỗi của mẫu thân, nữ hoàng không tin cũng giam giữ Tiêu Vãn cùng một chỗ với Tiêu Khinh Như, nhất định nàng sẽ phát hiện ra điều bất đề phòng vạn nhất, Sở Mộ Thanh đã tách nàng ra giam giữ biệt ngờ nàng ngu xuẩn như vậy, chết đến nơi vẫn chưa phát hiện ra, còn ngây ngốc cho rằng Sở Mộ Thanh và Quý Thư Mặc sẽ đến cứu mình, bọn họ sẽ giúp nàng rửa sạch oan khuất cho Tiêu phủ ...Buồn cười, quả thực là quá buồn cười!Thấy Tiêu Vãn vừa bước lên pháp trường vừa cười ha ha, cười gập cả lưng, cười đến cả mặt đỏ người đưa mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy nàng sợ chết đến điên luôn lúc nhất thời, toàn bộ pháp trường yên lặng đến đáng sợ, trên trời dưới đất chỉ còn lại Tiêu Vãn một mình tuyệt vọng lớn tiếng cười bi lúc Tiêu Vãn cười điên dại, nước mắt lã chã chảy đầy hai vành má thì một giọng nói vừa yếu ớt vừa sợ hãi lại có chút quen tai vang lên giữa đám người "Thê chủ, thê chủ..."Một nhà Tiêu gia sắp ra pháp trường hành hình, lại còn có người không biết trời cao đất dày, trước bao nhiêu người kêu Tiêu Vãn là thê chủ? ! Đây không phải là tự tìm đường chết sao?Mọi người nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau, ào ào nhường đường, chỉ thấy xa xa có một thiếu niên lảo đảo chạy về hướng pháp niên quần áo bẩn thỉu, đầu bù tóc rối, những lọn tóc ngắn củn cỡn bay phấp phới rủ xuống che kín gương mặt có lẽ rất thanh lệ, chỉ còn lại thấp thoáng một đôi mắt đỏ rực ngây ngô như tiểu bạch thỏ với quầng thâm mắt dày đậm, nhìn vô cùng gầy yếu và tiều điều làm cho mọi người kinh ngạc nhất là, tóc thiếu niên ngắn không thể ngắn hơn? Chỉ thiếu một chút nữa là trọc biết, thân thể do phụ mẫu cho, nhất là nam tử, đối với tóc mình càng phải chăm sóc cẩn đất nước nam ti nữ tôn này, nam tử cắt tóc ngắn có thể coi là bước một chân vào am ni cô, sẽ không ai thèm lấy, hắn thế nhưng lại dám để tóc ngắn? !Thiếu niên áo quần rách rưới không thèm để ý ánh mắt mọi người nhìn mình như nhìn một con thú lạ xổng chuồng nghênh ngang đi ngoài phố, ánh mắt hắn chỉ đăm đăm nhìn về phía Tiêu Vãn quỳ trên pháp trường đang ngạc nhiên nhìn năm nay, đây là lần đầu tiên, Tiêu Vãn nhìn mình! Trong đôi mắt trong veo như nước lúc này đang lấp lánh ánh sương mù chỉ phản chiếu duy nhất bóng dáng mình!Chỉ có hắn, không có Quý Thư Mặc!Tim thiếu niên bỗng nhiên đập mạnh hơn, tất cả đau đớn trên người toàn bộ đều tan thành mây mặc kệ những tiếng xì xào coi thường chung quanh, vui vẻ chạy về phía Tiêu mắt hắn chỉ có nàng, trong lòng của hắn cũng chỉ có nàng —— thê chủ của hắn, Tiêu Vãn!"Người nào ở đây làm càn!" Quan sai tiến lên, ngăn cản thiếu niên xiêu vẹo nhào lên pháp trường, lạnh mặt quát "Sắp hành hình, còn không mau lui xuống!"Bị xô nhẹ một cái, thiếu niên thống khổ nhăn mặt, té lăn quay ra đất."Các ngươi, bắt sót ta rồi..." Vừa nghe sắp hành hình, hắn lại kinh hoảng ngẩng đầu, vội vàng giải thích "Thảo, thảo dân Tạ thị, là phu lang Tiêu Vãn ...!Theo lý nên cùng chịu tội với Tiêu gia..."Mọi người ngạc còn có cá lọt lưới tự đưa mình tới cửa Diêm Vương!"Tiêu gia phạm tội thông đồng với địch bán nước, tịch thu gia sản chém cả nhà, ngươi khẳng định mình là phu lang của Tiêu Vãn?" Quan sai hiển nhiên bị thiếu niên làm cảm động, hiếm khi dài dòng hỏi tới hỏi lui, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa thiếu niên một lòng muốn chết và Tiêu Vãn sắc mặt âm trầm, cánh môi lúc này đã bị nàng cắn nát."Phải!""Không phải!"Hai giọng nói vang lên cùng lúc, đáp án trái ngược hoàn toàn, lại hùng hồn như vậy, kiên định như sai không dấu vết thở ra, ánh mắt loé lên tia sáng bội phục Tiêu thế chứ! Tuy ngươi không phải là thần tử tốt, nhưng chí ít, cuối cùng ngươi cũng đã làm một thê chủ ra niên mở to đôi mắt ngập nước, ngơ ngác không dám tin nhìn Tiêu Vãn, có chút tức giận lớn giọng át lời nàng "Tiêu Vãn, ta là phu lang của ngươi! Ngươi không thể không thừa nhận ta!"Tiêu Vãn có chút đau đầu nhìn thiếu niên cố chấp trước mắt, nàng không rõ rốt cuộc trong đầu Tạ Sơ Thần bị thủng chỗ nào, vào lúc này lại thừa nhận mình là phu lang của nàng? Chẳng lẽ hắn không biết, một khi thừa nhận, mình chắc chắn phải chết sao?Thấy Tiêu Vãn vẫn trầm mặc không nói, nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ, thiếu niên cho rằng Tiêu Vãn không nhớ tên của mình, hoặc có nhớ thì lại là loại ánh mắt ghét bỏ khinh miệt nàng vẫn dùng đối với hắn bao lâu nay, hai hàng lệ không khỏi đảo một vòng trong hốc cắn môi, nhẹ giọng nói "Thê chủ, để cho ta đi theo nàng, được không?"—— Để cho ta đi theo nàng, được không?Tiêu Vãn không khỏi giật mình, ánh mắt không nhịn được hướng về vết sưng đỏ trên hai chân té ngã khiến cho y phục đã bẩn rách còn rách thêm một mảng lớn, trông càng thêm nhếch nhác, trên đầu gối không có gì che đậy, lộ ra vết máu loang lổ đâm mắt người nhìn, càng đâm sâu vào lòng Tiêu Vãn.—— Phu lang của ngươi đối với ngươi thật ngày nay ngày nào hắn cũng đến quỳ, đuổi như thế nào cũng không chịu đi. Nếu không phải tối qua trời đổ mưa to, hắn sốt cao hôn mê bất tỉnh, chỉ sợ bây giờ còn quỳ.—— đừng cho ta là tên ngốc Tạ Sơ Thần sẽ muốn chết muốn sống vì ngươi, vì cứu ngươi ngây ngốc quỳ trước cửa Hình vẫn cho rằng người vì nàng trả giá hết thảy là Quý Thư Mặc mà nàng luôn sủng trong lòng bàn tay, nhưng chân tướng lại trái ngược với những điều nàng nghĩ, hoá ra, người liều chết cứu nàng, người không ngại gió sương cực khổ bôn ba khắp nơi cầu xin tha mạng cho nàng lại là người nam nhân nàng tìm đủ mọi cách khi dễ, người mà nàng chán ghét đến tận xương - Tạ Sơ Thần?Đều nói hoạn nạn mới thấy chân tình, nhưng nàng quả thực không nghĩ ra, vì sao Tạ Sơ Thần muốn như vậy? Vì sao lại muốn làm tất cả vì nàng? Vì sao lại cố chấp đối đãi với nàng bằng một tình yêu không oán không hối? Vì sao phải trăm phương nghìn kế gả cho nàng? Vì sao khi Tiêu gia gặp hoạ diệt môn lại liều lĩnh thừa nhận mình là phu lang của lẽ hắn quên hết cả rồi sao?Hơn một tháng trước, khi hắn mang thai, lòng ngập tràn hạnh phúc, chính nàng sai người mang đến một chén canh hồng hoa, dùng vũ lực cưỡng ép bỏ đứa nhỏ không biết của lại bởi vì hắn phản bội, cảm thấy không còn mặt mũi, sai người ép hắn đến phế viện Tiêu gia, mặc hắn tự sinh tự không phải bây giờ hắn từ đâu xuất hiện, nàng đã quên sự tồn tại của hắn, thậm chí ngay cả tên đầy đủ của hắn là gì, nàng không tài nào nhớ nổi...Trong cái họa có phúc, khi Tiêu gia bị xét nhà thì Tạ Sơ Thần nhờ bị nhốt ở phế viện không người nhớ tới mới may mắn thoát một nam tử ngu ngốc này, sao lại dại dột tự đưa mình tới cửa đây!Hắn...!chán sống rồi sao!Ánh mắt Tiêu Vãn lại rơi trên gương mặt thiếu niên đỏ vì tối qua mắc mưa to, Tạ Sơ Thần sốt cao, nhưng vừa nghe được Tiêu gia sắp bị chém, hắn không để ý thân mình hư yếu suy nhược, không màng hai chân sau 5 ngày quỳ ròng rã trước cửa Hình bộ đã sưng phù cứng ngắc, vội vàng chạy không muốn, ngay cả lần cuối cùng cũng không gặp được Tiêu Vãn, dù hắn biết, thê chủ của hắn chán ghét hắn cỡ nào, ghét bỏ hắn cỡ nào, không muốn nhìn thấy hắn cỡ nào."Rốt cuộc có phải là người Tiêu gia hay không!" Một vị quan sai khác tiến ta bực bội hỏi lại lần nữa."Không phải." Tiêu Vãn hắng giọng một cái, lạnh lùng nhìn thiếu niên ngã ngồi dưới đất, mặt lạnh lùng băng giá, nhấn mạnh từng chữ từng chữ "Tạ công tử, ta có cưới hỏi ngươi đàng hoàng không? Ta có bái đường với ngươi không? Chớ tự mình đa tình, ngươi chưa bao giờ là phu lang của ta! Cũng không xứng trở thành phu lang của ta! Xin chớ nói như vậy, kẻo làm người khác hiểu lầm! Phu lang của ta chỉ có Quý Thư Mặc!"Nàng nhấn mạnh từng chữ "phu lang của ta chỉ có Quý Thư Mặc".Nhấn mạnh với mọi người, nhấn mạnh với quan sai, để cho mọi người biết, Tiêu Vãn nàng chưa bao giờ thực tâm muốn hưu Quý Thư Mặc, và Quý Thư Mặc vẫn luôn là phu lang của Tiêu nên, nhiệm vụ "bồi táng với thê chủ" này, cứ để Quý Thư Mặc làm đi..
hành trình sủng phu